Bởi cô ta làm giáo viên. Đêm qua bạn ngủ lúc khoảng 23 giờ. Bác cũng hiểu, vứt điếu đi.
Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba. Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà. Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn.
Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó. Họ kinh doanh khách sạn. Trong sự thiếu hiểu biết của cả hai.
Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu. Tôi không đuổi nó nữa. Khi bạn rời bàn, bỏ bút.
Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ. Các anh chị đi thi đại học bác cũng đi xem bói, vừa rồi, lại nhờ cháu đèo cô đi mua hàng mã về đốt giải tà cho chị… Vì người tranh luận luôn lái vấn đề trệch khỏi lôgic của nó.
Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ. Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm. Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì.
Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Cũng như tránh cho họ nguy cơ phải gánh hậu quả khi một ngày bạn đấm vỡ mặt ông sếp đáng khinh của mình. Nó muốn khám phá tôi.
Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn. Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường. Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật.
Cái kiểu luôn muốn giải quyết được sự việc trước khi nó xảy ra. Rồi thì bạn vẫn hồn nhiên nhưng đó là một vết thương đầu đời trong tiềm thức mà những sự thể tiếp theo làm nhói lại. Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên.
Trước thì tháng gặp một hai lần. Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình. Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít.