Có người quay lưng lại ngắm hoa. Bắt đầu khó nghĩ đây. Con người muốn mau lành bệnh cũng thế.
Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa. Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì. Có thể bạn đang rống bậy rằng những người trong gia đình bạn luôn nhã nhặn, chu đáo với người ngoài nhưng lại đã từng lấy gia đình làm nơi trút những mệt mỏi, bực dọc.
Vì người tranh luận luôn lái vấn đề trệch khỏi lôgic của nó. Mà giáo viên nhạt và lạnh nhớt như thế thì ngu như tôi cũng biết. Về trả vay, cho nhận.
Tôi định kêu to hơn, lại thôi. Rõ ràng phải đi trình báo. Đúng mà cũng không đúng.
Vào đây, trời trở nên dịu hẳn. Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này. Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi.
- Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo. Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu. Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể.
Mày hóa thành mồ hôi, thành máu để rịn ra? Người lớn thật buồn cười. Tẹo tôi sẽ đến lớp ngồi dù vẫn không có tên trong danh sách lớp mới.
Sự lộn xộn giờ giấc còn có nguyên nhân là để bạn tìm những khoảng tĩnh, tránh khỏi sự quấy rầy và muốn vô hình trong tầm mắt họ khi làm việc. Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn. Mà việc này xảy ra như cơm bữa.
Anh chẳng muốn xé tim mình cho bất cứ ai nếu người đó không có một trái tim nhân hậu như em. Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!. Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó.
Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia. Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó. Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó.