Bạn có thể nói anh đã phải chịu nhiều những nỗi đu đớn tột bậc và trảu qua nhiều đêm mất ngủ, nhưng vẫn không hề có một lời than vãn. Ta thường nghe câu tục ngữ :"Sống là đấu tranh ". Một vài năm sau, ông thành lập các trung tâm buôn bán mang tên Shoemart ở Cubao, Harrison và Hoilo.
Vào thời ấy có một người tên là Philip Reis là người không thừa nhận rằng Bell là người sáng chế ra điện thoại. Khi cả ba đứng chết lặng nhìn đám cháy ngùn ngụt ấy, ông mỉm cười và nói: “Vậy là tất cả những sai lầm của chúng ta đã ra đi! Giờ đây, ta có thể bắt đầu lại từ đầu!”. Vậy giờ phải làm gì nữa? Tôi xem các tài liệu trước đây để biết người tiền nhiệm của mình đã làm gì.
Thật ra , vấn đề không phải là người đó đã rơi bao nhiêu lần mà khả năng leo lên mỗi lần ngã. Cũng như tiến trình thành công, trong cơ thể ta còn có một quá trình thất bại tồn tại song song. Tôi tin rằng người chiến thắng vĩ đại là người hiểu được thất bại thật sự là gì! Như câu châm ngôn dưới đây:
Ở đấy, mọi người không còn sợ thất bại nữa. Lúc đó,một tờ báo đã đặt cho ông biệt hiệu :"Người ngu dốt" Đó là nơi các tu sĩ dạy tôi làm thế nào để chế biến món bánh pizza, bánh pho mát và bánh trứng nướng”, bà nói.
Đối với tôi, thế giới thực sự của mình là khu vực kinh tế tư nhân. Không phải tất cả họ đều sẽ thành công. Nếu không có các điều kiện và các tình huống để thử thách chúng ta, sẽ không có cách nào để ta nhận ra năng lực của bản thân làm cho cuộc sống chuyển động.
“Những người thành công tột bậc trong xã hội chúng ta gặp không phải là những người không gặp thất bại; họ chỉ không nhận thức tiêu cực về điều đó. Hầu hết mọi người đều có thể làm những điều hết sức phi thường nếu họ có đủ tự tin để đương đầu với các thử thách. “Nếu tôi thất bại, lẽ ra tôi đã gục ngã, nhưng tôi biết rõ là tôi có sức lực để nảy người lên lại.
Thay vì chán nản,ông xông ra và huy động nhân viên nhặt nhạnh các bình xăng mà lính Mĩ bỏ đi,sử dụng như những nguyên liệu thô cho nhà máy của ông. Một số phương tiện vận chuyển có thể nhanh hoặc chậm hơn những phương tiện khác. Từ đó về sau, câu nói đó đã khiến tôi phải xấu hổ khi tôi muốn than vãn.
Hôm nay tôi xin ca ngợi Christopher Columbus – vì tôi thấy ông, một tù nhân giữa đống dây xích, “phần thưởng” dành cho ông vì sự hy sinh của ông trong việc dong buồm đến những vùng biển chưa được biết đến trên bản đồ, để khám phá ra một lục địa vô danh và chứng minh rằng trái đất tròn. Nhưng dù thế nào đi nữa, điều đó cũng dẫn đến kết cục là sự sỉ nhục mà xã hội “dành cho” sự thất bại, điều này dẫn dắt ta trở lại với những gì tôi đã nhắc đến trong chương trước – xã hội đã áp đặt một giá trị hết sức thấp kém và tiêu cực lên kinh nghiệm thất bại. Một lần nữa, tôi học một bài học cuộc đời khác.
Nhưng sau 2 năm,bản thiết kế của ông được chấp nhận. Nếu bạn vẫn tiếp tục cố gắng sau một tá thất bại, hạt giống thiên thần sẽ nảy nở trong bạn. Mỗi thất bại là một bài học khiến con người phải thử nghiệm một phương pháp mới trước đây chưa bao giờ tính đến.
7/ Leon Fraser, chủ tịch ngân hàng International Settlement, đã tự sát. Có lẽ phần dưới đây sẽ giải thích tại sao ta học được nhiều điều từ thất bại hơn là từ thành công. */ Fraklin Delano Rossevelt, dù bị ảnh hưởng nặng bởi bệnh bại liệt tư nhỏ và bị liệt từ thắt lưng trở xuống ở tuổi 39, vẫn được bầu làm tổng thống thứ 32 của Mĩ và là tổng thống duy nhất được bầu đến 4 nhiệm kỳ.