Cuộc đấu tranh mà một bên là những người ban phát, phán xét. Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt. Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình.
Thôi, đứng dậy xem tí đã. Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì. Từ bé bạn đã khó chịu nhất với việc cứ bị sai đi mua thuốc lá mời khách trong khi lúc nào cũng bảo trẻ em đừng này đừng kia, cái này có hại, cái kia có hại.
Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy. Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu. Giải trình thế nào đây? Biển số xe không còn nhớ.
Rất có thể bạn sẽ muốn văng tục. Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều). Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông.
Ông đặt tay nàng lên vành tai và nói: Anh muốn thú nhận với em một điều. Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp. Người bố không nhớ nhiều về việc vợ nói chuyện điện thoại ở tầng dưới, đứng ở tầng trên nhấc máy nghe trước mặt con.
Đã bảo chả thích viết đâu. Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát. Bố muốn yên ổn và sợ cho bạn.
Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy. Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi. Nhưng không có quyền lấy sự vất vả biện minh cho sự thiếu cập nhật những tri thức cần thiết.
Thậm chí, phải viết, phải sống. Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét. Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng.
Chỉ thấy một tí xíu thất vọng. Đó là mong muốn của cá nhân bạn. Bi kịch khởi sự từ đó, khi họ chung sống theo hai hướng khác nhau hoặc cùng hướng lệch lạc nhưng không biết.
Tôi thôi xúc động rồi. - Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ. Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30.