Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế. Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp. Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi.
Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách. Nhưng sống vì điều gì, có lẽ chẳng mấy ai rõ. Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực.
Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen. Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm. Nhưng lại thấy buồn nôn.
Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại. Có lẽ mọi người đều ít thời gian bên cha mẹ. Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây?
Hoá ra là chị út phải vào viện mổ ruột thừa. Bởi vì, với những con người thành thật và tử tế ở một mức độ lớn hơn giả dối, anh sẽ thấy điều kỳ lạ. Tay không nhấn mạnh chăng? Thử viết nắn nót xem nào.
Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến. Mai sau không biết thế nào, nhưng đây là cảm giác sợ phí, sợ mất của một người 21 tuổi chỉ sở hữu thơ và tay trắng. Chúng lã chã nhảy dù xuống sách.
Tôi vừa tắm xong, đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuống ngồi bàn uống nước. Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!. Nếu không có một lực đẩy cực lớn.
Tôi không nhìn rõ mặt nàng vì tôi không cụp mắt xuống nhưng tôi như nhìn ra đâu đâu phía sau khuôn mặt của nàng. Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ. Để lúc này bạn không lo nghĩ đến chuyện ra đi hay không.
Tin một chút, một chút thôi, em ạ. Việc quan tâm trước nhất là thoát ra khỏi tình trạng này nên đầu óc rối tung. Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình.
Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả. Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược. Nhưng điều mà tôi nhận ra trong đó là sự đề phòng, nghi hoặc và phủ đầu đối với thanh niên trong lòng các chú.