Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang. Và họ luôn trữ sẵn những nụ cười mỉa mai hoặc lời trêu chọc như dao đâm. Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã.
Nó làm con người không còn thời gian hay năng lực quan tâm đến nhiều đồng loại, đến những sự bất công. Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà. Đến nơi ở hiện tại thì mấy năm mà không biết ai là hàng xóm.
Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé. Giữa thế giới tân kỳ này, bạn biết gì? Để dễ dàng có một công việc kiếm kha khá? Vi tính, ngoại ngữ của bạn làng nhàng. Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì.
Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu. Dù trái tim đương bề bộn. Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh.
Dẫu bạn biết có những người ở trường hợp tương tự bạn, họ tiếp tục làm việc. Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra. Đôi khi tôi mặc cảm vì sự mâu thuẫn và âm thầm chống đối này.
Nhưng lí trí không cho phép. Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ). Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi.
Trước đây bạn tưởng việc viết của mình chỉ là chơi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe. Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra. Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên.
Để tạo được phương án phòng tránh và chống lại những kẻ thù chung (khi nhìn thấy kẻ thù chung thì con người mới biết gần lại với nhau) là nhiều thảm họa mà vũ trụ kỳ bì và loài người đầy hiếu động lúc nào cũng có thể nhỡ tay gây ra. Tôi cho mình quyền vào sở thú những không cho mình bắt chúng biểu diễn với cái vé 2000 đồng rẻ mạt khiến chúng ngày càng xơ xác. Tôi muốn thi xong được để yên.
Bạn muốn về nhà viết quá. Còn tĩnh tâm mà viết. Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết.
Cho đến chừng nào họ chưa hoang mang và nhận thấy đôi mắt tâm hồn mình lâu nay nhỏ hẹp. Nước mắt ơi, mày có mất không? Khi mày mất đi, mày được những gì? Khi mày ngấm đất, muối và máu có ở lại và hơi ngọt thuần khiết có bay lên? Mày mới ứa từ trong tao ra, sao mày đã vội đi, vội đi nhanh thế? Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông.