Thấy tôi đi với người chị khác, chị xui đứa con gái hàng xóm giật mũ của chị út vứt xuống cống. Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu. Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia.
Nhưng em thèm được khỏe lại. Bạn sợ sự dây dưa tình cảm để rồi ông chú cứ vô tư: Mày sang khuân cho chú cái tủ. Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió.
Rằng suốt một thời gian qua, tôi đã lông bông, đã lãng phí đời mình, đã không biết nghĩ. Điều mà anh muốn thú nhận là anh cảm thấy mình thật nhỏ bé trước em. À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái.
Nó không bắt nạt được đứa mạnh thì nó bắt nạt đứa yếu hơn. Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say. Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao.
Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng. Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn. Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch.
Rồi, mẹ cứ đi ngủ đi. Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi. Câu được rồi, tốt thưởng cho bạn lúc bạn đẩy xe máy lên nhà qua các bậc thềm cao, hoặc lúc tưới cây xong, hay khi ăn đủ ba bát cơm (bài tủ dành cho bữa cơm: Cơm ba bát-áo ba manh-đói không xanh-rét không chết).
Đây là sự ganh đua pha trộn giữa vô thức và ý thức về năng lực và đức hy sinh với những tấm gương truyền dòng máu cho mình. cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi.
Thật ra, một ngày của bạn không dài. Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục. Chính em đã từng bảo như vậy còn gì.
Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi. Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác. Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu.
Còn gia đình thì ai làm việc nấy, cả tôi. Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai. Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc.