Rốt cục thì anh sẽ nói về đề tài gì? Chúng tôi cần biết để in ngay bây giờ. Nếu chưa thành đạt trong xã hội, bạn có thể thay đổi điều này bằng cách hãy làm cho mình ăn nói giỏi hơn. Nhưng trong lúc niềm hy vọng của tôi ngày càng mong manh thì thật ngạc nhiên, Apple Tree bỗng tăng tốc.
Khi thấy được điều đó, ngay lập tức tôi có thể lái câu chuyện về quá khứ. Câu trả lời của tôi là: Xin nhường việc đó lại cho các nhà khoa học. Chưa có ai từng kết luận về trách nhiệm của một tổng thống hay hơn mấy từ này của Truman: Đồng đôla dừng lại tại đây (*), ông quả thật là một người ăn nói tuyệt vời.
Đừng ngại tự đặt ra những câu hỏi khó, những chất vấn mà người ta có thể hỏi. Nếu có một điều ước, tôi chỉ ước gì được nằm thẳng cẳng xuống một cái giường và ngủ. Perrot phủ nhận việc ông ta quan tâm đến kỳ tranh cử tổng thống.
Carl Sandburg, một nhà văn xuất sắc từng đoạt giải Pulitzer Prize cho quá trình nghiên cứu về trào Lincoln, đã bộc bạch sự khâm phục và ngưỡng mộ của mình đối với Kennedy: Đây chính là phong cách của cựu tổng thống Lincoln!. Al Pacino cũng là một nhân vật có óc khôi hài hết sức tự nhiên. Tôi sẽ nhìn vào camera và nói: Tôi đang đi dạo ở dưới kia thì được người ta đưa lên đây, giao cho tôi bản tin này và bảo rằng Brokaw bệnh rồi, hãy thế chỗ anh ấy…
Một người New York có cái nhún vai bình tĩnh trước nhiều mối nguy hiểm trong cuộc sống. Tuy vẫn không thể nhìn thấy rõ hơn, nhưng nhờ nó ít ra có thể đoán được tên cầu thủ. Một trong những câu trả lời tệ nhất là: Miễn bình luận.
Không, anh ấy đã đúng dậy được… Chúng tôi không biết anh ấy là ai… Vì thế cho dù bạn có đang nói chuyện với một vị giáo sư đại học lẫy lừng danh tiếng, hay một phi hành gia từng bay trong vũ trụ, hay thống đốc điều hành cả địa phương của bạn, thì cũng không lấy thế làm sợ sệt. Tôi biết mình phải kiềm chế cảm xúc lại.
Có điều nếu Bill là người nói chuyện vô vị và nhàm chán, thì Stacey chắc sẽ khó tha thứ cho bạn! Bởi vậy tốt nhất là nên tự mình xử lý tình huống tế nhị này. Larry, cậu có điện, đường dây số hai người bạn đồng nghiệp của tôi gọi toáng lên, như thường lệ. Tình huống dở khóc dở cười nhất trong nghề phát thanh viên của tôi là câu chuyện vào buổi sáng đầu năm 1959, tại đài phát thanh WKAT, Miami.
Hỏi về các vấn đề mà họ hoàn toàn có thể trả lời được. Trái lại, một chủ tọa mà nói dông dài, hoặc để cho ai đó nói dông dài thì sẽ thất bại ngay. Jim là một nhà báo, nhà văn rất được công chúng mến mộ.
Thật ra, tôi đồng ý là những từ ngữ trên thỉnh thoảng chúng ta cũng cần dùng để nhấn mạnh câu nói. Điều này rất có ích, nó giúp tôi tự tin hơn và nói năng ngày một lưu loát hơn. Đó là một trong những lý do chính mà tổng thống Clinton lúc còn đương nhiệm xuất hiện trên đài truyền hình MTV.
Có điều, tất cả chúng tôi đều phải bật cười. Sinatra đã đưa ra một cái nhìn mới về một nội dung cũ. Nếu bạn tới chơi nhà ai đó thì hãy quan sát những vật trưng bày, những đồ kỷ niệm, sau đó thì… Alê, cười tươi như hoa với chủ nhà, và bắt đầu câu chuyện.